Những vấn đề về Món quà sinh nhật
Xem thêm Ảnh và video clip về tại đây
15/04/2012 6:28
![]() |
PNCN - Em quyết định nói lời chia tay, vì không thể vượt
qua sự phản đối quyết liệt của mẹ anh về một cô con dâu không “môn đăng
hộ đối”. Có rất nhiều nước mắt, khổ đau cùng sự quả quyết và động viên
của anh rằng, hãy cho anh thời gian thuyết phục mẹ. Nhưng em biết, anh
rất yêu em nhưng cũng rất hiếu thảo với mẹ.
Em lấy chồng, yên ổn với tổ ấm bình lặng của mình. Riêng anh
vẫn sống độc thân, dù mẹ anh hết giận dỗi khóc lóc lại nài nỉ van xin
anh lấy vợ. Anh nhìn mẹ dịu dàng: “Cứ từ từ mẹ ạ!”. Mẹ nhìn anh, giọng
buồn buồn: “Con vẫn chưa quên được nó, phải không?”. Anh im lặng quay
đi, làm như không nghe mẹ hỏi.
Đúng là anh chưa thể quên em. Vì năm nào cũng vậy, cứ đến sinh nhật em, anh lại đến cơ quan tìm em.
Anh luôn đi tay không. Ngay cả khi còn yêu nhau, anh cũng không bao giờ có quà cho em vào dịp sinh nhật. Nhưng vào ngày đó, anh thường đón em rồi chúng mình tay trong tay đi bên nhau, lang thang qua những con phố đông đúc hay vào một quán cà phê nào đó ở ngoại ô để thả hồn theo nhạc Trịnh. Sau đó, anh sẽ đưa em đến một nhà hàng, gọi cho em những món ăn mà em yêu thích… Chỉ thế thôi, em thấy mình có một món quà sinh nhật tuyệt vời mà em mong đợi nhất.
Anh làm như vô tình rẽ ngang qua, hỏi mấy câu bâng quơ, xã giao và nhạt nhẽo. Nhưng nhìn sâu vào mắt anh, em hiểu: anh muốn nhìn thấy em, bằng xương bằng thịt hẳn hoi chứ không phải qua ký ức. Còn với em, được gặp anh, mỗi năm một lần, vào ngày em được sinh ra trên đời, thực sự là món quà quý giá.
Năm trước, em nghe tin anh lấy vợ, một cô gái hiền lành, xinh xắn. Em mừng cho anh, vậy là cuối cùng, anh cũng tìm được cho mình một bến bờ. Tuy vậy, đôi khi trong em vẫn nhoi nhói một nỗi xót xa không lý giải được: Có phải anh đã quên em?
Hôm nay là sinh nhật em. Dù đã tự nhủ, năm nay anh sẽ không đến, bởi anh không còn lý do gì để đến, nhưng em vẫn không thể ngăn mình ngóng đợi. Trái tim bướng bỉnh của em vẫn không chịu từ bỏ niềm khao khát được gặp lại anh.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Cơ quan chỉ còn lại một mình em, cô đơn trong bóng chiều nhạt nhòa. Di động của em chợt rung nhẹ. Em hồi hộp mở máy, lòng khấp khởi: Là anh? Vậy là cuối cùng anh cũng đến? Vậy là anh vẫn chưa quên em?
Không phải! Chồng em hỏi, sao đến giờ vẫn chưa về?
Em cầm túi xách, bước chân nặng trĩu, ra về… Nơi ngực trái bỗng nhói đau: Năm nay, em không có quà sinh nhật …
Xem thêm Ảnh và video clip tại đây
Đúng là anh chưa thể quên em. Vì năm nào cũng vậy, cứ đến sinh nhật em, anh lại đến cơ quan tìm em.
Anh luôn đi tay không. Ngay cả khi còn yêu nhau, anh cũng không bao giờ có quà cho em vào dịp sinh nhật. Nhưng vào ngày đó, anh thường đón em rồi chúng mình tay trong tay đi bên nhau, lang thang qua những con phố đông đúc hay vào một quán cà phê nào đó ở ngoại ô để thả hồn theo nhạc Trịnh. Sau đó, anh sẽ đưa em đến một nhà hàng, gọi cho em những món ăn mà em yêu thích… Chỉ thế thôi, em thấy mình có một món quà sinh nhật tuyệt vời mà em mong đợi nhất.
Anh làm như vô tình rẽ ngang qua, hỏi mấy câu bâng quơ, xã giao và nhạt nhẽo. Nhưng nhìn sâu vào mắt anh, em hiểu: anh muốn nhìn thấy em, bằng xương bằng thịt hẳn hoi chứ không phải qua ký ức. Còn với em, được gặp anh, mỗi năm một lần, vào ngày em được sinh ra trên đời, thực sự là món quà quý giá.
Năm trước, em nghe tin anh lấy vợ, một cô gái hiền lành, xinh xắn. Em mừng cho anh, vậy là cuối cùng, anh cũng tìm được cho mình một bến bờ. Tuy vậy, đôi khi trong em vẫn nhoi nhói một nỗi xót xa không lý giải được: Có phải anh đã quên em?
Hôm nay là sinh nhật em. Dù đã tự nhủ, năm nay anh sẽ không đến, bởi anh không còn lý do gì để đến, nhưng em vẫn không thể ngăn mình ngóng đợi. Trái tim bướng bỉnh của em vẫn không chịu từ bỏ niềm khao khát được gặp lại anh.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Cơ quan chỉ còn lại một mình em, cô đơn trong bóng chiều nhạt nhòa. Di động của em chợt rung nhẹ. Em hồi hộp mở máy, lòng khấp khởi: Là anh? Vậy là cuối cùng anh cũng đến? Vậy là anh vẫn chưa quên em?
Không phải! Chồng em hỏi, sao đến giờ vẫn chưa về?
Em cầm túi xách, bước chân nặng trĩu, ra về… Nơi ngực trái bỗng nhói đau: Năm nay, em không có quà sinh nhật …
Theo HẠ VI


0 nhận xét to "Món quà sinh nhật"