Những vấn đề về Chiếc lồng tình yêu
Xem thêm Ảnh và video clip về tại đây
11/04/2012 16:00
![]() |
PN - Lòng em nặng trĩu. Nước mắt em lặng lẽ rơi. Trái tim
em như bị ai bóp chặt, đau thắt. Anh đã nói rằng dù yêu em, cũng biết em
rất yêu anh, nhưng anh ngột ngạt lắm, cứ như bị nhốt trong chiếc lồng
tình yêu của em. Lời anh nói ném câu chuyện giữa chúng ta rơi tõm vào
khoảng không câm lặng…
Em đã yêu anh nồng nhiệt, say đắm, hết lòng hết dạ. Sợ hạnh
phúc nếu không nâng niu sẽ rơi vỡ như quả cầu pha lê, đôi tay nhỏ bé,
mảnh mai của em đã cố giữ thật chặt. Thế mà, đáp trả mọi cố gắng ấy, anh
lại thấy tình yêu của em như một chiếc lồng, khiến anh ngột ngạt, khó
thở!
Sau một trận khóc tơi tả để trút những ấm ức, giận hờn, thất vọng, em bắt đầu nhìn lại tình yêu của mình. Từ những ngày đầu tiên quen nhau, bồng bềnh trong men say tình yêu, bên cạnh cảm giác lâng lâng hạnh phúc, em vẫn mơ hồ lo sợ - lo sợ một ngày anh và hạnh phúc ấy sẽ ra đi, để lại trong em một khoảng trống chẳng thể lấp đầy. Thế nên, mỗi phút, mỗi giây, em khư khư giữ lấy anh, tưởng rằng mọi quan tâm ấy sẽ giúp cột chặt anh bên mình, tưởng rằng đó là cách tốt nhất để bày tỏ tình yêu.
Bởi chỉ mở mắt ra là nỗi nhớ trong em đã dâng đầy nên một ngày bao giờ cũng bắt đầu bằng những tin nhắn: anh đã ngủ dậy chưa, anh có ngủ ngon không, hôm nay anh ăn sáng món gì, anh đi đường cẩn thận… Vẫn không yên tâm, nhất là với tình hình giao thông đầy bất trắc như hiện nay, canh đúng thời gian chạy xe, em phải hỏi thêm anh đã đến chỗ làm chưa, có bị muộn giờ không. Rồi, một hai cuộc gọi để em biết rằng anh vẫn ổn, rằng công việc của anh thuận lợi, cũng là để khỏa lấp nỗi nhớ mong trong em, sau đó lại tranh thủ hỏi về bữa trưa trước khi cả hai vào giờ nghỉ. Tối, được anh đưa về sau buổi hẹn hò, em lại lo lắng liệu anh về nhà có an toàn, anh đang làm gì, anh có đang nhớ em… Cứ như thế, chỉ khi hai mắt đã ríu lại, em mới tạm “tha” cho cái điện thoại và chìm vào giấc ngủ.
Muốn hiện diện ở mọi thứ xung quanh người mình yêu, em tự tay sắm những đồ dùng vặt vãnh trong phòng anh, cùng anh đi lựa quần áo, giày tất. Mọi việc của anh, em đều muốn biết, đều muốn đóng góp ý kiến và được anh “nghe theo”. Chỉ cần thấy mặt anh buồn buồn, những câu nói trở nên kém hào hứng như có tâm sự riêng là em lại bất an. Mà, khi đã bất an, em phải hỏi đến kiệt cùng, sợ mình là người thừa trong tâm sự của anh. Đặc biệt, những ngày anh đi công tác xa là những ngày dài lê thê với em. Sự quan tâm khi ấy cũng phải nhiều hơn, để an tâm rằng anh vẫn tốt, rằng anh chưa bị rù quến bởi bóng hồng khác, rằng anh vẫn đang nhớ em. Nếu anh không nghe điện thoại, lòng như lửa đốt, em sẽ chẳng có tâm trí làm việc gì, sẽ gọi mãi, gọi mãi cho đến khi nghe được giọng anh… Em đã yêu anh nhiều đến nỗi, mọi suy nghĩ, hành động của em, lúc nào cũng hướng đến anh.
Thế mà, anh lại nói ngột ngạt, khó thở trong tình yêu ấy… Bỗng dưng em thấy hoài nghi, hình như tình yêu của mình, sự quan tâm của mình đang có “tác dụng ngược”? Cô bạn cùng phòng thấy em mấy ngày trăn trở, trầm ngâm, nói bâng quơ: “Tình yêu nếu không được chăm sóc thì dễ chết, mà nắm chặt quá cũng dễ “đi” lắm”. Giật mình, đúng thế thật, em đã khư khư nắm chặt tình yêu trong tay, tưởng rằng đó là cách để giữ chắc hạnh phúc, không ngờ lại vô tình biến tình yêu thành cái lồng và càng ngày càng đan nó chặt hơn. Thấm “chân lý” ấy, em thở phào, thấy nhẹ nhàng vì mình đã tìm được lối thoát.
Xem thêm Ảnh và video clip tại đây
Sau một trận khóc tơi tả để trút những ấm ức, giận hờn, thất vọng, em bắt đầu nhìn lại tình yêu của mình. Từ những ngày đầu tiên quen nhau, bồng bềnh trong men say tình yêu, bên cạnh cảm giác lâng lâng hạnh phúc, em vẫn mơ hồ lo sợ - lo sợ một ngày anh và hạnh phúc ấy sẽ ra đi, để lại trong em một khoảng trống chẳng thể lấp đầy. Thế nên, mỗi phút, mỗi giây, em khư khư giữ lấy anh, tưởng rằng mọi quan tâm ấy sẽ giúp cột chặt anh bên mình, tưởng rằng đó là cách tốt nhất để bày tỏ tình yêu.
Bởi chỉ mở mắt ra là nỗi nhớ trong em đã dâng đầy nên một ngày bao giờ cũng bắt đầu bằng những tin nhắn: anh đã ngủ dậy chưa, anh có ngủ ngon không, hôm nay anh ăn sáng món gì, anh đi đường cẩn thận… Vẫn không yên tâm, nhất là với tình hình giao thông đầy bất trắc như hiện nay, canh đúng thời gian chạy xe, em phải hỏi thêm anh đã đến chỗ làm chưa, có bị muộn giờ không. Rồi, một hai cuộc gọi để em biết rằng anh vẫn ổn, rằng công việc của anh thuận lợi, cũng là để khỏa lấp nỗi nhớ mong trong em, sau đó lại tranh thủ hỏi về bữa trưa trước khi cả hai vào giờ nghỉ. Tối, được anh đưa về sau buổi hẹn hò, em lại lo lắng liệu anh về nhà có an toàn, anh đang làm gì, anh có đang nhớ em… Cứ như thế, chỉ khi hai mắt đã ríu lại, em mới tạm “tha” cho cái điện thoại và chìm vào giấc ngủ.
Muốn hiện diện ở mọi thứ xung quanh người mình yêu, em tự tay sắm những đồ dùng vặt vãnh trong phòng anh, cùng anh đi lựa quần áo, giày tất. Mọi việc của anh, em đều muốn biết, đều muốn đóng góp ý kiến và được anh “nghe theo”. Chỉ cần thấy mặt anh buồn buồn, những câu nói trở nên kém hào hứng như có tâm sự riêng là em lại bất an. Mà, khi đã bất an, em phải hỏi đến kiệt cùng, sợ mình là người thừa trong tâm sự của anh. Đặc biệt, những ngày anh đi công tác xa là những ngày dài lê thê với em. Sự quan tâm khi ấy cũng phải nhiều hơn, để an tâm rằng anh vẫn tốt, rằng anh chưa bị rù quến bởi bóng hồng khác, rằng anh vẫn đang nhớ em. Nếu anh không nghe điện thoại, lòng như lửa đốt, em sẽ chẳng có tâm trí làm việc gì, sẽ gọi mãi, gọi mãi cho đến khi nghe được giọng anh… Em đã yêu anh nhiều đến nỗi, mọi suy nghĩ, hành động của em, lúc nào cũng hướng đến anh.
Thế mà, anh lại nói ngột ngạt, khó thở trong tình yêu ấy… Bỗng dưng em thấy hoài nghi, hình như tình yêu của mình, sự quan tâm của mình đang có “tác dụng ngược”? Cô bạn cùng phòng thấy em mấy ngày trăn trở, trầm ngâm, nói bâng quơ: “Tình yêu nếu không được chăm sóc thì dễ chết, mà nắm chặt quá cũng dễ “đi” lắm”. Giật mình, đúng thế thật, em đã khư khư nắm chặt tình yêu trong tay, tưởng rằng đó là cách để giữ chắc hạnh phúc, không ngờ lại vô tình biến tình yêu thành cái lồng và càng ngày càng đan nó chặt hơn. Thấm “chân lý” ấy, em thở phào, thấy nhẹ nhàng vì mình đã tìm được lối thoát.
Theo NGUYỆT THU


0 nhận xét to "Chiếc lồng tình yêu"