Những vấn đề về Em đã có bầu sao anh không cưới
Xem thêm Ảnh và video clip về tại đây
Ở với nhau 4 năm như vợ chồng, em cũng đã có bầu được 8 tuần, vậy tại sao anh không chịu quyết đoán???
Em đang cảm thấy hoang mang lắm. Em và anh sống với nhau rất lâu rồi, yêu và sống như vợ chồng đã được 4 năm. Em không biết phải bắt đầu thế nào với những tâm sự ngổn ngang trong đầu mình mặc dù rất muốn anh hiểu những nỗi niềm của em, thông cảm và chia sẻ cùng em.
Năm nay em 25 tuổi, còn anh 27, cái tuổi mà như mọi người nói: đàn ông đủ chín chắn để lấy vợ và đàn bà đến tuổi đẹp để lấy chồng. Thực sự em cũng khao khát được làm vợ anh lắm nhưng nhìn vào gia đình anh em rất sợ, em sợ cực kì, sợ nhiều lắm.

Ảnh minh họa
Em và chị gái anh đã có những xích mích mà mặc dù nó chỉ là hiểu lầm nhưng em không có quyền và cũng không có 1 cơ hội nào để được giải thích với gia đình anh. Chị ấy đã hùng hổ xông ra đánh em. Em sợ chị T (chị gái anh), em khóc nhiều lắm, khóc thật nhiều mà thương cho phận mình. Em hận mình quá hiền, quá yếu đuối để 1 mình anh phải gánh vác và che chở, để rồi anh và chị ấy lại giận nhau từ bấy đến giờ.
Và cũng từ đó, mẹ anh vì thương con gái đã dần xa lánh em. Mẹ lạnh lùng với em, mẹ hỏi em những câu rất vô tâm khi thấy em và anh cùng về quê: "Ô, thế cháu chưa về quê xin việc à?". Lúc đó em chỉ biết ngậm ngùi cúi mặt xuống mà nói "Dạ cháu chưa".
Rất nhiều lần nghĩ đến gia đình anh mà em đã khóc rất nhiều và rất nhiều và chỉ có 1 mình em biết. Em đã sợ rằng cứ thế này em sẽ bị bệnh trầm cảm mất. Rồi đến lượt anh C, anh trai cả của anh bị bệnh tâm thần. Anh ấy cứ đi đi về về, em sợ mỗi lần anh ấy lên Hà Nội anh lại phải lo cho anh ấy bao nhiêu tiền thuốc và em, em cũng phải có trách nhiệm lo từng bữa ăn đầy đủ cho anh ấy và cả nhà.
Em cũng không hiểu vì sao, mỗi khi anh ấy nhìn em như muốn nuốt sống, nhìn em như kẻ thù, em gọi không nói, em hỏi không thưa (đấy là lúc hơi tỉnh nhé- còn những lúc anh ấy lên cơn em không nghĩ gì đâu). Em chỉ thương anh và thấy anh gánh vác trên đôi vai thật nặng. Và em 1 người trên danh nghĩa là bạn gái đã sống cùng anh, em phải cùng anh lo gánh vác kinh tế và chăm sóc anh trai. Em cũng luôn hoang mang lo sợ.
Đôi khi chán nản, em đã có những suy nghĩ rất cực đoan. Em muốn bỏ con và muốn chia tay với anh cho rảnh nợ. Còn vụ cưới xin, em nói thật lòng: em cũng chán anh lắm rồi.
Em biết lắm chứ, anh phải lo kinh tế gia đình. Anh phải lo cho anh trai đau ốm, anh phải lo cho các cháu và mẹ anh. Và mọi chuyện sẽ thế nào nếu như em chính thức là vợ anh và nếu như em sẽ rời xa anh mãi mãi?
Em biết lắm chứ, anh phải lo kinh tế gia đình. Anh phải lo cho anh trai đau ốm, anh phải lo cho các cháu và mẹ anh. Và mọi chuyện sẽ thế nào nếu như em chính thức là vợ anh và nếu như em sẽ rời xa anh mãi mãi?
Em có con rồi, nó đang hình thành và lớn dần trong bụng em. Em đã giục anh cưới. Nhưng anh lần lữa năm này qua năm khác. Năm nay em 25, cái tuổi vừa đẹp theo như mọi người nói, em lại giục anh, anh lại có lí do, lại gia đình. Lúc thì anh bảo không đủ tiền cưới, lúc thì anh bảo anh sẽ cưới nhưng cứ đển anh tính xem lúc nào là thời gian hợp lý và bây giờ lại là lý dogia đình, đợi anh lo cho anh trai khỏi ốm đã ?
Đợi anh C khỏi ốm ư? Liệu bệnh của anh ấy có khỏi không hay là sẽ dai dẳng cả cuộc đời? Anh chỉ nghĩ cho gia đình mà không hề nghĩ cho em sao? Em đã chờ đợi anh, lâu quá rồi!
Đôi khi em thấy tủi thân lắm khi những đứa bạn vừa mới ra trường bên nhà chồng đã đòi cưới. Em thấy ghen tị lắm khi thấy bọn nó được nhà chồng yêu thương chăm sóc khi có bầu và em cũng buồn nhiều lắm khi thấye m hy sinh vì anh, vì gia đình anh như thế nhưng anh lại có vẻ hời hợt với em. Anh làm cho em có cảm giác rằng mình thật sự mật đi giá trị bản thân.
Anh làm cho em cảm thấy rằng lòng tự tôn bấy lâu của em vì đòi và giục anh cưới tự nhiên bay đi đâu hết. Và em đến giờ phút này đã quá mệt mỏi và chán chường khi phải phục vụ người nhà anh trong khi em mới chỉ là bạn gái của anh.
Em đã kiệt sức, kiệt sức vì hy vọng, kiệt sức vì chờ đợi, kiệt sức vì tinh thần hoang mang, vì gia đình anh mang đến thật nhiều gánh nặng, vì đứa con trong bụng không biết nên giữ hay nên dứt bỏ, bởi vì đối với em không có chồng thì sẽ không bao giờ có con đâu anh.
Em đã kiệt sức, kiệt sức vì hy vọng, kiệt sức vì chờ đợi, kiệt sức vì tinh thần hoang mang, vì gia đình anh mang đến thật nhiều gánh nặng, vì đứa con trong bụng không biết nên giữ hay nên dứt bỏ, bởi vì đối với em không có chồng thì sẽ không bao giờ có con đâu anh.
Bây giờ em phải làm sao hả anh, nghĩ về gia đình anh em rất muốn chia tay, em biết như thế em thật vô tâm, chẳng ra gì, nhưng nghĩ về anh em lại thấy rất thương anh vì anh phải gánh vác việc gia đình 1 cách khó khăn. Nhưng em không thể chịu nổi cái cảm giác mọi người lạnh lùng với mình như vậy, em cũng không muốn phải mang thân bạn gái mà phục vụ gia đình anh mãi trong khi không được mọi người ghi nhận. Em muốn chia tay không phải vì hết yêu anh, không phải vì anh nghèo mà vì em không chịu nổi áp lực tâm lý. Em mong anh hãy quyết định sớm cưới hay không cưới để em cũng có quyết định sớm nên có con hay không nên có con.
Nếu đọc được bài này, anh hãy trả lời em một cách chân thành và dứt khoát, đừng dây dưa thêm nữa, em không có thời gian để chờ đợi anh đâu. Yêu và thương anh nhiều lắm nhưng em biết làm sao bây giờ?

0 nhận xét to "Em đã có bầu sao anh không cưới"